Bài dự thi: Nhà hàng xóm của những chú ong!

12/5/2024 - Nhà ở
Tác giả: BÙI THỊ CHIẾN

Tôi lớn lên trong một căn nhà nho nhỏ, trên một quả đồi 5.000 mét vuông, gà chạy bộ vui chơi cả ngày không biết chán, bao quanh bởi cả rừng cây xanh. Cái cảm giác gió bông đùa mát rượi thổi dịu dàng qua từng tán lá, khẽ khàng vuốt từng sợi tóc làm người ta thiu thiu ngủ luôn thấm đẫm trong ký ức của tôi.

 
Tôi nhớ từng mảng mạng nhện mỏng manh nhưng lại vô cùng vững vàng đu đưa, đu đưa trước gió trong cái nắng hè oi ả của tuổi thơ. Nhớ sự yên bình, vô ưu của cuộc sống! Đó luôn là những ký ức tạo động lực để tôi sống và phấn đấu. 
Gần thiên nhiên làm tôi trở nên yêu đời hơn, tôi biết yêu thương cả những gì li ti, nhỏ bé. Tôi biết lắng nghe cả những gì không lên tiếng xung quanh ngôi nhà, xung quanh thế giới, nên tôi cũng muốn phần nào đó được tạo ra và truyền lại không gian đó cho con cháu của mình. Cả một cuộc đời bôn ba, có lẽ cái con người ta luôn tìm kiếm là một chốn bình yên, thuộc về riêng mình.
Do vậy, khi đến tuổi trưởng thành, ước mơ của tôi là có một công việc, kiếm tiền, rồi sẽ tự xây cho mình một ngôi nhà có đủ tiện nghi theo kiểu nhà hiện đại. 64 tuổi. 64 năm chạy đua với thời gian. Cuối cùng, tôi đã làm được. 
Ngôi nhà thân yêu của tôi không chỉ là nơi trú mưa nắng, mà đó còn nơi tôi sẽ trải qua những năm tháng phía bên kia sườn núi, là thành quả một đời mà tôi muốn để lại cho con cháu mình.
 

 
Nhà riêng của tôi, có thiết kế kiểu nhà ống, với diện tích khoảng 100 mét vuông trên một mảnh đất 200 mét vuông. Nhiều người nói nhà ống sẽ đi mỏi chân. Tuy nhiên, khi ở cái tuổi nhuốm màu thời gian, tôi nghĩ đó cũng là cách tôi rèn luyện mỗi ngày, thay vì ngồi yên một chỗ.
Mặt phía bắc ngôi nhà giáp mặt đường quốc lộ, phía nam là khoảng vườn, và xa xa hơn nữa là đồng lúa và rặng núi bao quanh. 
Để bảo quản những chiếc ngựa chiến của gia đình, nhà của tôi được thiết kế có một cái quán nhỏ trước nhà. Quán nhỏ còn là nơi tôi tận dụng bán những hoa trái quanh nhà, thêm thú vui trong những ngày nghỉ hưu. Hơn nữa, nó còn thuận lợi đẩy ngôi nhà lùi về sau, giảm tiếng ồn trực tiếp từ đường cái.
Tiếp đến là nhà chính hình hộp chữ nhật, 2 tầng, kiểu mái thái. Ngôi nhà được chia làm 6 phòng: 1 phòng khách, 3 phòng ngủ, 1 phòng thờ và 1 phòng bếp. Cầu thang ở giữa. Mỗi tầng có một nhà vệ sinh và nhà tắm. 
Nhà vệ sinh tầng 1 được đặt gọn gàng dưới cầu thang. Để thêm phần thông thoáng, ở phía đối diện cầu thang, kiến trúc sư còn tư vấn tôi mở một cửa ra vườn để gió luôn có thể ghé thăm. 
Thi thoảng thì không chỉ gió mà cả các chú ong cũng quanh quẩn, tham quan khắp nhà tôi. Gặp được chỗ ưng ý thì cũng nán lại mở một vài ngôi nhà của riêng mình. 
Nhà vệ sinh tầng 2 được đặt ở một khu mở hơn, phía ban công sau nhà. Ở đó có nắng có gió, có cả một vùng trời mở rộng, để cho dù bạn chỉ tạm trú có 2-3 phút thôi, bạn cũng sẽ được thả mắt xa xăm, ngắm mây trời. Từng sợi nắng đua nhau chen chúc, chiếu sáng qua những tấm kính cường lực, làm rực rỡ cả một không gian riêng tư, điểm tô thêm phần sáng sủa và sạch sẽ. 
Ba căn phòng ngủ được thiết kế với tường lửng và có phần kính tiếp nối đến trần nhà, có thể mở ra vào hè và đóng lại vào mùa đông. Đây là đặc điểm tôi thích nhất ở căn nhà của mình vì phòng đặc biệt thông thoáng và tràn ngập ánh sáng. 
Ở các phần kết nối với khoảng không gian hành lang, chúng tôi tận dụng để xây mỗi phòng có một nhà kho be bé, cất giữ những vật dụng như chăn, gối, đệm…
Khắp nhà được mở các cửa sổ tương ứng. Dưới tầng là cửa gỗ, trên nhà là cửa kính có lớp bảo vệ để đảm bảo an ninh và giảm tiếng ồn tối đa.
Phần mái nhà và các khu ban công trước sau đều được lắp đặt mái chống nóng. Không chỉ vậy, chúng tôi còn “lắp đặt” hệ thống điều hòa có khả năng quang hợp tự nhiên. 
Phía trước quán, bên khoảng đất trống, một cây nhãn lồng cùi dày, vỏ mỏng, ngọt lịm ngự trị. Cây vươn cành, xòe tán che gần kín sân và mái quán tầng 2 như cánh tay mẹ thiên nhiên bao bọc chắn bụi, thả oxy.
Mùa ra hoa, nhãn nở thành một cái ô khổng lồ, trông rất đẹp mắt. Nhãn ra quả, những chùm quả béo tròn treo lủng lẳng trên cành, bắt trọn ánh nhìn của người đi đường. Đôi khi cũng có một vài đồng chí “thèm quá” thò tay hay vũ khí “que” xin tạm vài quả nhấm nháp. 
 Bên cạnh nhãn là xoài. Xoài đứng sừng sững ở khoảng giữa ngôi nhà. Từ khi còn niên thiếu, xoài đã chẳng ngại ngần vươn những cánh tay dài tứ phía ngăn cản bụi và che chở cho ngôi nhà tôi khỏi cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè. 
Dù chiếm một khoảng không gian rất rộng, thậm chí, chiếc điều hòa chạy bằng CO2 này còn ngăn cản phần lớn thảm thực vật phía dưới, nhưng bù lại thì hè nhà tôi không phải bật điều hòa mà vẫn vô cùng dễ thở. Sau xoài, còn có bưởi, mít... Lần lượt, từng cái cây là người bạn già của tôi và căn nhà của mình. 
 

 
Tôi để dành gian cuối cùng trong căn nhà làm bếp. Vì sử dụng bếp từ là chính nên cũng chẳng mấy khi có khói. Do đó, gia đình tôi không lắp máy khử mùi bếp, mà để mùi thức ăn thơm tự nhiên lan khắp nhà. 
Khi thức ăn đã chín, mùi thơm báo tin, từ khắp nơi, các thành viên tự động sà vào bàn ăn. Tôi không phải đánh chuông báo giờ ăn bao giờ. 
Sau nhà phía phải là một khu bếp nhỏ để sử dụng bếp ga phòng những hôm mất điện. Bếp nhỏ cũng được tận dụng làm kho. 
Phía trái là một khoảng sân để trống. Chúng tôi sử dụng làm khu xử lý thức ăn còn sống, như làm cá hay làm gà hay nướng thịt mỗi khi gia đình tôi tự cung, tự cấp. 
Phía sau nhà lùi về nữa, tôi cũng dành một khu nhỏ để nuôi gia cầm. Một mảnh vườn nhỏ trồng rau và một khu nhỏ trồng cây ăn quả.
Ở hai hiên trước và sau của tầng 2, tôi còn làm thêm một khu vườn trên cao. Những khi trời mưa gió, vườn có nhiều muỗi thì gia đình vẫn có rau ăn mà không phải ra khỏi nhà. 
Để tạo thêm không gian sinh hoạt chung, tôi đầu tư thêm mấy cái ghế tựa trên ban công sau nhà. Sau mỗi bữa ăn, chúng tôi mỗi người một vị trí, có lúc ngắm máy bay, lúc hưởng gió, thưởng trăng. Lúc mất điện thì ngồi kể chuyện ngày xưa.
Cuối cùng, nhằm tạo lớp bảo vệ cho cả khu nhà, chúng tôi đặc biệt xây lớp tường và quét sơn chống thấm. Cho dù bão tháng 7 tháng 8 có lớn thế nào, những bức tường vững chắc cũng đảm bảo cả gia đình tôi được bảo vệ phía trong, một cách khô ráo, ấm áp và an toàn.
Ngôi nhà thân yêu của tôi nhỏ kích thước, nhưng thật to về tình cảm. Nó được xây dựng bằng sự nỗ lực của 64 năm. Đó là nơi con tôi viết tiếp ước mơ của mình! 
Dù cũng một vài điểm có thể cải thiện hơn, nhưng có lẽ trong cuộc sống, đôi khi chưa hoàn hảo là một điều tốt. Có nó, con người ta mới có động lực phấn đấu, bước tiếp.
Sau này, con cái tôi cũng sẽ luôn có ngọn lửa hừng hực bước tiếp tiến lên, tích cực để đạt được tới ước mơ, như tôi đã trải qua và chạm tới ở tuổi 64 của mình và... nhiều năm tiếp về sau.
 
THEO KIẾN TRÚC & ĐỜI SỐNG SỐ 215

Các tin khác